Friday, November 29, 2013

15 tháng và nửa tuổi

Mẹ viết lại như là tóm tắt chặng đường đã qua của mẹ con mình, 15 tháng mẹ có con trong đời và con chính thức được nửa tuổi, đủ để "đi bộ đội" :-)

Mùa thu 2012

Trong lúc mẹ đang rất vất vả và bận bịu vì chăm bà ngoại trong bệnh viện và Moon cake project thì con đã xuất hiện như một phép màu... Gần hai tháng sau đó, mẹ đã sống bằng niềm tin, sự khao khát và cả sự liều lĩnh và quả thật ông trời đã không phụ lòng mẹ con mình... Mẹ đi bv đều như vắt chanh mỗi tuần hai lần, nghe tất cả những lời khuyên của bác sĩ ngoại trừ chuyện bỏ con để an toàn cho mẹ... Mẹ lao vào làm việc như điên để không phải nghĩ ngợi và để cho thời gian trôi qua nhanh... Rồi thì mẹ con mình cũng kết thúc tuần thứ 12 với một kết quả tương đối bi quan, con mẹ 12w nhưng mọi chỉ số chỉ như mới 5-6w... nhưng như thế với mẹ đã là tốt lắm rồi :-) :-)

Chào Xuân 2013

Bố mẹ quyết định thông báo tình hình cho ông bà hai bên, phần vì để ông bà mừng, phần cũng để tránh những việc routine không tên nhưng rất mệt mỏi mỗi dịp như thế này :-( :-( :-(

Những ngày cận kề Tết 2013 là những ngày kinh khủng mà mẹ sẽ còn rất lâu mới có thể quên được khi mẹ phải đứng trước sự chon lựa rằng có hay không có con trong đời, mẹ mừng là mẹ đã quyết định rất đúng đắn dù lúc đó mẹ chỉ có thể bấu víu vào cái gọi là linh cảm mẹ con chứ mọi kết quả ở 3 bv khác nhau đều cùng một kết luận... Lúc đó mẹ đã rất buồn và thất vọng vì ba con đã không đủ niềm tin để quyết định mà mặc mẹ tự "vẫy vùng"... Bây giờ thì mẹ nghĩ mẹ hiểu tại sao và rất mừng vì mẹ đã được và phải tự quyết định và được ba theo :-)

Cần note một chút với con là mẹ luôn luôn biết ơn sếp mẹ, người đã luôn động viên, khuyên nhủ mẹ khi mẹ không biết làm gì, hoặc đôi khi chỉ là nán lại một chút buổi đêm mỗi khi mẹ làm muộn để chắc rằng mẹ ok... Và sếp là người duy nhất ủng hộ cái sự liều lĩnh của mẹ khi mẹ quyết định sẽ có được con bằng mọi giá, đồng thời cũng khuyên mẹ nhiều thứ khi mẹ thất vọng về ba, với tư cách khi thì là một người cha, một người đàn ông từng trải và là một người bạn... Vô cùng biết ơn sếp!

Mùng 6 Tết, đi làm lại và mẹ chính thức chia sẻ với các đồng nghiệp của mẹ về sự hiện diện của con! Mọi người chia sẻ niềm vui lớn cùng với mẹ con mình. Con gái mẹ sắp tròn 24w...

Vào hạ 2013

Sao vài lần con đe dọa mẹ thì rồi mọi chuyện êm ả hơn :-) và ba mẹ chuẩn bị tinh thần 30w sẽ phải đón con... Một lần nữa mẹ thấy mẹ là người cực kỳ may mắn, rồi thì mẹ con mình vượt qua rất nhiều thử thách và chạm đến tuần 35... Mẹ không mong mỏi gì hơn thế dù lúc đó con gái mẹ chỉ mới 1kg hơn xíu.... và mẹ mất hơn tuần để shocked khi biết nguyên nhân thấp bé nhẹ cân của con (một lần nữa mẹ thấy đau lòng về y đức bác sĩ!)... Không sao, còn nước còn tát, lúc đó mẹ tính từng ngày một, cứ mỗi tối đi làm về đến nhà, con vẫn bình yên trong mẹ là mẹ biết thế, mỗi sáng thức giấc, con vẫn bình yên trong mẹ là mẹ đếm thêm một ngày, cứ thế mẹ con mình bước đi từng ngày một, mẹ ăn ngấu nghiến với hy vọng tràn trề, lần đầu tiên mẹ dám cầm chục triệu đi mua yến sào với một hy vọng mong manh và mơ hồ là có thể giữ con trong mẹ càng lâu càng tốt để con kịp lớn thêm chút nữa. Mẹ vẫn làm việc như điên để không có thời gian rãnh mà nghĩ ngợi lung tung...

25/5 tin vui nhất trong đời mẹ khi bs nói là con đã có đủ khả năng sống nếu phải ra đời vào lúc này... kết quả siêu âm là 2,3kg nhưng bs cũng nói thêm là sai số khoảng 400gr vì tư thế con nằm khó đo quá nên trường hợp xấu nhất thì con chỉ mới gần 2kg nhưng bs nói là y học bây giờ rất hiện đại, 2kg là có thể nuôi tốt! Mẹ khóc ngay tại bv và trước mặt bs! Ba mẹ dù đã phải đi bv xa nhưng quá phấn khởi nên chui vào N. ngồi ăn một bữa no nê và cứ cười suốt buổi như 2 kẻ tâm thần heeee heeeeee

Mọi việc đã sắp đến giờ G, mẹ không có tham vọng bắt con chờ đủ ngày đủ tháng nên mẹ nghe lời bs là sẽ đón con vào ngày 1/6, ngày con được 38 tuần và là ngày bs rãnh, kg có ca mổ nào để tập trung ca mổ cho mẹ vì dự định là sẽ remove cả khối u nữa... Mọi việc đã sắp xếp xong hết, viện phí đóng đủ, đồ đạc sắp sẵn, mẹ ráo riết bàn giao và hoàn tất công việc càng nhiều càng tốt...

Thứ năm, 29/5/2013 (20 tháng 4 năm Qúy Tỵ)

Sáng mẹ vào vp từ 7g30 vì cần hoàn tất một số việc, tâm trạng phơi phới vì chỉ còn mấy hôm nữa là được gặp con... 9g30 mẹ tự dưng muốn đi gặp bs, định là chốt lại phương án mổ thôi, mẹ định đi nhanh rồi về ... bệnh nhân đông quá, mẹ chờ bs đến gần 11g vẫn chưa gặp được, con thì quẫy đạp dữ dội (như lúc tối) nên mẹ nghĩ chắc con đói thế nhưng với con mắt nhà nghề, cô L., y tá, lại bảo mẹ vào phòng cho cô khám trong lúc chờ bs, cô đặt monitor theo dõi con, đến lúc đó mẹ cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ số bắt đầu lung tung, tiếng máy alarm cứ vang liên tục rồi bác D. chạy vào, xoa nắn bụng mẹ, máy lại tiếp tục "nhảy" và 11g thì bác D. nói với mẹ rằng chắc phải đón con ra ngay lập tức vì con có dấu hiệu ngạt... Mẹ vẫn rất bình tĩnh mặc cho các cô bắt đầu chạy loạn để chuẩn bị cho mẹ vì mẹ chỉ có mỗi một mình ở đó... Mẹ gọi cho ba đến hơn chục lần vẫn không được, mẹ bắt đầu khóc khi mà mẹ nhìn trên màn hình monitor, nhịp tim của con cứ ngắt quãng... Mẹ gọi cho dì 2 của con và các cô trong vp... Mẹ vẫn khóc, chỉ biết khóc chứ không biết làm gì, mẹ con mình được đưa lên xe cấp cứu chở đi...

Vào phòng mổ, bs hội ý thật nhanh xem gây tê hay gây mê và 12g25 con mẹ cất tiếng khóc chào đời... Mẹ chỉ gây tê và nhất quyết không chịu tiêm thuốc để ngủ nên mẹ rất tỉnh táo, cuối cùng thì mẹ quyết định không tiếp tục ca mổ bóc tách như đã dự định trước vì chẳng ai có sự chuẩn bị trước hết, nhưng trên hết là mẹ muốn được nhìn thấy con càng sớm càng tốt... Vì mọi việc quá khẩn cấp nên ba cũng không kịp vào phòng mổ cùng mẹ con mình như dự định, mẹ chỉ nhớ rằng con gái mẹ rất nhiều tóc nên nếu khi mẹ ra trại mà bv đưa mẹ một cô bé ít tóc thì sẽ không nhận heeee heee... mẹ đâu biết là ba đã canh trước cửa phòng mổ và sau đó là theo sát gót con gái, bỏ cả bữa trưa mà đứng ngoài phòng dưỡng nhi nhìn con khóc :-) yêu ba lắm con nhỉ! Gia đình mình, theo lời các cô y tá, là gia đình có "quy mô bé nhất" ở đó vì chỉ có duy nhất ba mẹ và con heeee heee

16g30, mẹ vẫn rất choáng nhưng vẫn xin ra khỏi phòng hồi sức để gặp con nhưng rồi vì mẹ không thể bế nổi con và ba thì sợ đánh rơi con :-) nên 5p sau mẹ con mình lại chia tay để cho con lên phòng chăm sóc ở với các cô y tá... cứ mỗi nửa tiếng mẹ lại bảo ba đi lên đó thăm con, xem con ngủ thức rồi về mô tả lại cho mẹ...

Rồi cả nhà mình kéo nhau về nhà sau đúng 1 tuần nằm viện vì con bị vàng da và phải tập vật lý trị liệu. Cuộc sống mới của nhà mình bắt đầu  với không ít những khó khăn, nước mắt và tiếng cười... và rồi hôm nay con gái của ba mẹ tròn 6 tháng tuổi. Một hành trình mới sắp bắt đầu, mẹ con mình ít được gần nhau hơn nhưng tình yêu không vì thế mà ít đi con nhỉ! Còn một vài thử thách mình sẽ phải bước qua nhưng mẹ tin con gái mẹ sẽ nhanh chóng vượt qua và dù có là thế nào đi nữa, con vẫn là thiên thần của ba mẹ. Ba mẹ yêu con nhiều lắm, bé bỏng ơi!