Thursday, February 26, 2015

"Mẹ ôm Chi chút đi!"

Buổi tối thứ hai mẹ tất tả chạy về nhà (mới) sau kỳ nghỉ Tết, đường xấu, mẹ lại chưa quen đường nên chạy điên cuồng mà về đến nhà cũng đã 7g. Chỉ kịp hun xã giao hai ba con là lao ngay vào bếp, không kịp thay quần áo. Mẹ cáu dễ sợ khi phát hiện ra chảo tép rang đã bị hỏng, không ăn được nữa. Đang cuống cuồng không biết thế bằng món gì cho nhanh vì hai ba con đều đói thì lại thấy con lấp ló góc bếp. Mẹ hỏi con cần gì, có cần mẹ giúp không? Con chạy đến ôm chân mẹ và ngước mắt bảo "Mẹ ôm Chi chút đi!!!". Mẹ sững sờ vì lời con nói, quăng ngay găng tay ôm con mà cố kèm nước mắt không rơi...

Mẹ có lỗi với con, cái gì cũng cố làm, cũng là vì con nhưng những thứ đơn giản như ôm con sau một ngày dài xa cách thì lại không làm được. Mẹ hứa từ hôm nay, kiểu gì thì kiểu, đi làm về cũng ôm ấp nói chuyện với con ít nhất 5 phút thì mới làm gì thì làm.

p.s: con gái tự dưng lăn đùng ra sốt, mẹ cho thuốc giảm sốt rồi đi học rồi. Nhìn ánh mắt con dõi theo mẹ lúc mẹ chạy đi mà mẹ ray rứt mãi... ngày hôm nay sẽ rất nặng nề đây!

Friday, February 13, 2015

Lễ hội mùa xuân

Hôm nay trường con gái có lễ hội mùa xuân nhưng mẹ không thể nghỉ để tham dự. Lại thất hứa với con! May mà ba được nghỉ sớm, hy vọng tới kịp giờ con biểu diễn...

Nhớ con quá! Iu con lắm bé bỏng ơi!

(16.38 - 13 Feb. 2015)