Friday, November 30, 2012

Gain weight!

Chưa bao giờ mình mong tăng cân như bây giờ, cứ hai hôm lại nhảy lên cân test một lần, mà toàn là lựa lúc vừa mới ăn xong mà chưa kịp nôn đấy chứ nhưng cân vẫn không nhích lên được tí nào... Đáng đời mẹ, con nhỉ? Mấy chục năm nay mẹ toàn sợ mình bị tăng cân thôi nên chỉ cố tăng mỗi lần sụt cân quá nhiều thôi... Ba cứ trêu mãi (nhưng trong bụng cũng lo lắm!), mỗi lần thấy mẹ cân là đều chạy lại cho mẹ mượn một tay gác lên vai :-)... Thôi, ráng một hai tuần nữa, mẹ hết nghén, ăn uống được hơn thì tăng cân con nhé...

Hôm nay thứ sáu rồi, loay hoay lại đến thứ tư thôi, mẹ con mình đi khám bác sĩ, cầu trời mọi chuyện tốt đẹp, mẹ đang rất cố gắng lạc quan đấy con nhé...

Tuesday, November 27, 2012

"Đổi ca"

Tự dưng khoảng gần một tuần này, con đổi ca hành mẹ :-( Thay vì nôn thốc nôn tháo và rũ rượi buổi sáng thì bây giờ con chuyển sang buổi chiều. Thiệt là tình! Mẹ cứ ra vào WC đến mỏi chân và về được nhà thì nằm rũ ra, mệt bơ phờ...

Thiệt ra mệt buổi nào cũng là mẹ mệt thôi nhưng mà mệt buổi tối kiểu này, mẹ thấy rất thương ba vì mẹ mệt, nằm rũ ra làm ba cũng "cụt hứng"... Buổi tối về nhà, mẹ luôn muốn là không khí vui vẻ ấm áp để ba mẹ đều cảm thấy đỡ mệt sau một ngày dài làm việc nhưng mà cứ như vậy thì cũng hơi khó con nhỉ! Hy vọng chỉ một vài tuần thử thách nữa thôi là mẹ sẽ khỏe thiệt khỏe để ba mẹ back lại những buổi tối quây quần ăn cơm và xem ti vi cùng nhau nhé...

Không biết con thế nào rồi, mẹ sốt ruột kinh khủng nhưng cứ ráng chịu... Bụng mẹ to lên thấy rõ luôn ấy nhưng mẹ chẳng lên cân tí nào và vẫn mặc vừa tất cả quần áo nên chắc vì vậy mà chưa ai nhận ra mẹ đang có con trên cõi đời này...

Ngày mai hoặc thêm một tuần nữa mẹ con mình đi gặp bác sĩ con nhé... Mong là mẹ con mình sớm vượt qua giai đoạn này để mẹ còn được báo tin vui cho mọi người...

Yêu con, yêu ba của con

Thursday, November 22, 2012

buổi sáng yên lành

Vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa nhưng mà mẹ muốn viết mấy dòng đã, lát làm bù sau cũng được...

Sáng nay là buổi sáng đầu tiên có vẻ hơi ổn ổn, mẹ ăn được 1/3 chén cơm với ba ở nhà, trên đường đi mua ly nước ép và vào văn phòng thì lại ăn ké thêm bánh tét của dì Minh... mẹ cứ ngồi ăn từng chút một và trộm vía là đến giờ này vẫn "bảo toàn lực lượng" dù là chắc mẹ không ăn được cử trưa rồi... Cơn đau của ngày hôm kia để lại hậu quả là mẹ sút đúng 1 kg chỉ trong một ngày một đêm. Mẹ sót cho con và ba thì sót mẹ...

Mẹ con đều ráng cố gắng thiệt nhiều nhé, mẹ không biết rồi sẽ ra sao vì cơn đau có thể đến bất cứ lúc nào và những tai biến kèm theo cũng đến bất cứ lúc nào và không ai lường được hậu quả nhưng mẹ hy vọng "ở hiền gặp lành"... Mẹ không thể nghĩ đến những điều xấu được dù mẹ rất sợ, ba cũng hủy kế hoạch đi công tác tháng sau vì không yên tâm để mẹ ở nhà dù chỉ hai ngày thôi, bởi vậy mẹ con mình phải cố gắng thật nhiều nhé. Mẹ cầu xin ông bà trời phật thương cho mẹ thêm một năm nữa để mẹ con yên ổn rồi sau đó muốn mẹ sao cũng được, mổ xẻ cắt bỏ gì mẹ cũng kệ bác sĩ...

Cùng cố nhé, con yêu! Ba mẹ yêu con và mong chờ từng ngày...

Monday, November 12, 2012

Nhớ

Hơn 6 năm nay sống chỉ 2 đứa mình thấy bình thường, tự do muôn năm, kể cả những lúc lonely nhất cũng ok. Hai tháng nay có ba mẹ sống cùng vì mẹ ốm, cũng không cảm thấy khác mấy. Thế nhưng, hôm qua khi ba mẹ về lại nhà thì mình cảm thấy vô cùng trống vắng... Mà có phải đến hôm qua đâu, tối hôm kia đã tự dưng nằm khóc với chồng một hồi cũng vì chuyện này... Tự dưng nhớ ba mẹ quay quắt, rất muốn gọi điện hỏi thăm nhưng không dám vì biết là mình sẽ khóc... Sáng nay đi làm, càng quay quắt, vì mọi hôm (trong hai tháng qua) chỉ cần "thưa ba mẹ con đi làm!" là xong, sáng nay hai đức quay cuồng vì chưa đóng cửa phòng ngủ, chưa khép cửa sổ phòng khách, ... và còn quên mất ai sẽ khóa cổng rào... Nhớ ba mẹ lắm lắm, ba mẹ ráng giữ gìn sức khỏe, một dịp khác lại lên nhà tụi con ở nhé, chứ không phải là vì ốm đâu đấy!!!

Nhóc con ơi, mấy hôm nay con quậy phá quá, hành mẹ tơi tả, dù cố lắm nhưng mẹ vẫn bèo nhèo tơi tả... Sáng nay mẹ còn không thở được nữa chứ... Chắc nay mai mẹ đi bác sĩ thôi, lo lắng lắm rồi...

Thursday, November 8, 2012

Cung bậc cảm xúc

Những ngày này sao dài thế không biết! Ngày nào mẹ cũng nhẩm tính nhưng mãi mới hết được một tuần. Số là bác sĩ hẹn đến 4 tuần mới đi tái khám. Thực lòng mà nói, vì sợ ảnh hưởng đến con chứ nếu không tuần nào mẹ cũng đi khám để yên tâm rằng con vẫn khỏe mạnh...

Mấy hôm nay, mẹ bị hành tơi tả, ăn không được, ngủ cũng không được nhưng ba mẹ an ủi nhau rằng như vậy chứng tỏ con vẫn đang phát triển!? Mẹ còn nói hay là twin thật như giấc mơ của mẹ nên mẹ mới ốm vật như vậy. Mẹ đang cố gắng để vẫn có thể đi làm được nhưng mà việc nhà thì hầu như mẹ bỏ cuộc... Mỗi tối về đến nhà, mẹ chỉ còn nhấc bước đi hỏi thăm ông bà vài câu rồi đi nằm thôi... Hy vọng giai đoạn mệt mỏi này sẽ qua nhanh để nhà mình lại ấm nồng bếp lửa. Mẹ rất ghét nhà không có nấu nướng gì nhưng mà mẹ đang mệt, bày ra chỉ tội nghiệp ba con cứ loay hoay thôi... Mà ba giỏi lắm nhé, cứ tự vào bếp làm món này món nọ, chỉ khổ là làm xong tự bảo là không ngon như mẹ làm rồi thì cũng không ăn nổi... Eo ôi, thế thì cả nhà suy dinh dưỡng mất thôi nên con ráng cứng cáp, nhanh chóng "thả" mẹ khỏi cảm giác mệt mỏi, ốm nghén để mẹ lại ra tay bồi dưỡng cho cả nhà nhé...

Rất nhiều cảm xúc, nhiều cung bậc, nhiều lúc mẹ cũng cố kềm chế để không quá emotional với mọi người, nhất là không muốn ba và ông bà lo lắng... Hôm nay là bước qua tuần thứ 2 chờ đợi, nếu mẹ mà không kềm chế được thì tuần sau mẹ lại chạy đến bác sĩ để được thăm con đó...

Mẹ đi ăn sáng đây, toàn ăn ké của cô Lan đấy nhé...