Giây phút gặp lại, y như mẹ vẫn biết về con, con giữ một khoảng cách nhất định với mẹ, như dè chừng, như hờn dỗi (dù đã chộn rộn chạy xuống chờ rất lâu ở lobby kể từ khi nghe ba với mẹ nói chuyện qua điện thoại) cho đến khi được mẹ ôm thật chặt, hít hà hơi con thật lâu thì con mới bẽn lẽn thì thầm với mẹ rằng “con nhớ mẹ!”… rồi đến lúc ngủ trưa, con mới ôm mẹ thú nhận “tối qua con nhớ mẹ không ngủ được” và quay mặt vào vách rơm rớm nước mắt. Điều này luôn làm mẹ đau lòng vì mẹ ước chi con cứ khóc toáng lên với Ba đêm hôm trước thì chắc con đã không một mình gặm nhắm nỗi nhớ mẹ cả đêm… biết sao giờ, mẹ vẫn che giấu mình như thế và mẹ biết khó mà khác đi được…
Biết là lần hai, lần ba xa nhau sẽ dễ dàng hơn với cả hai chúng mình nhưng mẹ vẫn không có ý định nhiều lần như thế nữa đâu…