Saturday, September 1, 2012

Mùa Vu Lan

Lại một mùa Vu Lan nữa lại đến! Thật ra thì mình không có ý niệm ngày này là ngày gì và phải làm gì đâu, đại loại người ta nói là mùa báo hiếu nhưng chả lẽ một năm chỉ báo hiếu mỗi mùa này, ngày này hay sao!?! Nói tóm lại mình nhận ra nó vì mỗi ngày đi làm về, đi ngang ít nhất một ngôi chùa nên mình nhận ngay ra các ngày lễ phật hoành tráng nhờ vào băngrôn treo trước cổng chùa và mức độ kẹt xe khi đi ngang qua chỗ ấy!!!

Liên tiếp mấy ngày nay, mở báo ra là thấy người ta viết về cái ngày này, toàn những tin cảm động, rồi hình ảnh minh họa sinh động đầy nước mắt nữa nên cũng làm mình lăn tăn... Chẳng lẽ mình không yêu thương bố mẹ?!!?

Thực ra nói đến vấn đề này thì dài lắm và nhiều cãi vả... Mỗi lần mình và mẹ đàm đạo chuyện này thì y như rằng ... chiến tranh. Ngày xưa thì mình hiếu chiến, hay cãi mẹ đến lúc mẹ chịu ngừng ca cẩm vì tội mình không chịu cúng bái, đi chùa, bây giờ thì là mình nhường nhịn mẹ, chỉ vâng dạ rồi làm hay không tùy mình vì mình không muốn cãi mẹ nữa... Với mình tình yêu thương, báo hiếu được thể hiện kiểu khác... Nếu vì ngày Vu Lan, con đi chùa thắp nhang, đàm đạo gì gì đó nhưng lại để mẹ ở nhà phải nấu cơm thay con và chờ cơm con thì liệu con có nên đi chùa không? Liệu rằng con nhín bớt tiền ăn để mang lên cúng chùa thì có là báo hiếu không? Dù con biết mẹ không vui vì con không chịu khó cái đoạn chùa chiền lễ nghĩa đó nhưng con không nghĩ con sai... Con có thể thức trắng đêm để đi mò tìm thông tin bác sĩ chữa bệnh cho mẹ, con có thể nhịn ăn nhịn mặc (và chết thèm!) để dành tiền làm một chuyện ba thích, con không cúng bàn thờ ngày rằm nhưng bất kể hôm nào đi chợ mua hoa quả là con để thắp nhang rồi mới ăn, con không đọc kinh cầu nguyện gì hết nhưng con luôn nghĩ về những người thân yêu của con... Con có sai không?

Dạo này con hay lớn tiếng với mẹ, con biết con sai và con không hề muốn như vậy nhưng nhiều lúc con không kềm chế được vì con quá bất lực, không biết làm gì cho mẹ cả khi mà mẹ không chịu nghe lời con để tự chăm sóc bản thân mình! Mẹ cũng biết là mỗi lần la mẹ là con về nhà khóc hết nước mắt, ám ảnh suốt bao ngày... Mẹ có biết có những lúc con rất sợ về nhà vì nhìn ba mẹ quạnh quẽ quá trong khi con không thể làm gì khác được... Có những lúc đang làm việc nhưng nhớ đến dáng gầy còm của ba, nỗi đau đớn đang hành hạ mẹ là tim con đau nhói và con phải chui vào WC để khóc... Có những lúc con tự trách mình không đủ mạnh mẽ để cho ba mẹ một cuộc sống khác nhưng con làm vậy vì con biết nếu con kiên quyết giải quyết mớ bòng bong trong nhà thì ba mẹ lại đau lòng theo cách khác... Thôi thì con chấp nhận con đường ba mẹ chọn lựa...

Tự dưng sáng nay mình "tâm trạng" quá! Nhớ ba mẹ quá nhưng không muốn gọi điện vì mẹ sẽ lại hỏi về bệnh trạng của mẹ mà con không biết phải nói thế nào...

No comments:

Post a Comment